Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Khi hoa vàng rụng - chùm thơ Nguyễn Ngọc Đặng

BẤT CHỢT NGHE

Bất chợt muốn làm đứa trẻ
Để được tung mình đây đó rong chơi
Khỏi phải nghe nhịp đời bận rộn
Đường gập ghềnh…
Đừng vội cuốn ta đi !


Có lúc thèm được lang thang
Tìm về một thời lãng quên từng vụt mất
Chỉ mong được lắng hồn vào trong bụi cát
Vô tư !

Ngẫm lại
Cuộc đời như hành trình tích tắc
Ngoài kia sương mờ bay trắng
Biết ta có thể giữ cho mình
Một chút hồn nhiên ?


KHI HOA VÀNG RỤNG

Ngọn gió đông thổi vào khe cửa
Mẹ tôi ngồi tựa cửa ngóng trông
Mắt rưng rưng ngân đôi dòng lệ
Chờ đứa con phiêu bạt chưa về.

Thời gian trôi máy tóc bồng bềnh trắng
Giọt lệ buồn mẹ cố nén vào tim
Bao sương gió nhọc nhằn theo ngày tháng
Nghe lạnh bờ vai khi gió bấc qua thềm.

Mẹ hãy cứ gom về bao kỉ niệm
Chờ bóng con giờ đang ở nơi nào
Mai biết đâu khi hoa vàng rụng ngõ
Mái hiên nhà thấp thoáng đứa con xa


CHẬP CHỜN NƯỚC ĐÊM

Mùa lũ về
Ai nhìn dòng nước chảy
Nghe trong gió nhánh sầu đâu ve vẩy
Đói no…

Ngước nhìn trời bâng khuâng
Bao miếng ăn trở nên khó nhọc
Khói cơm chiều chìm trong mùa lặng
Khói vơi vơi !

Hiện rõ những lo toan khi đêm về
Dưới ánh đèn chợt không chợt có
Chái bếp còn dăm con cua con ốc
Lót lòng… giữa đêm !

Mẹ mơ ngày Tết đến
Những đứa con tề tựu quay quần
Kể nhau nghe chuyện những ngày khó nhọc
Mùa cũ buồn vui sẽ theo dòng sông trôi mất.

Giật mình !
Nước đang lên
Ánh đèn vẫn chìm trong giấc ngủ
Buồn trôi…

NGUYỄN NGỌC ĐẶNG


Nhãn:

0 Nhận xét:

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ