Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2015

Chiều Bình Mỹ - thơ Huỳnh Ngọc Phước

Chiều Bình Mỹ mái đình treo bóng nước
Khách hững hờ qua, như lục bình trôi
Trên chiếc cầu già giờ chỉ mình tôi
Đùa với gió, gió vô tình thổi nhẹ




Con kênh nhỏ không xuồng ghe cập bến
Chuyến đò buồn không nhộn nhịp đông vui
Chỉ  hàng cây và dòng sông lặng lẽ  
Khói hạ chiều nay bay xuyên lòng tôi !

Bình Mỹ chiều nay sao nghe im sóng
Dù trong lòng nổi sóng từng cơn
Phải chăng nhớ người từ nơi viễn mộng ?
Thăm thẳm phương xa chờ một bóng người...

HUỲNH NGỌC PHƯỚC
____________________________

Nhãn:

4 Nhận xét:

Tại lúc 11:00 11 tháng 4, 2015 , Anonymous HT nói...

Phải chăng nhớ người từ nơi viễn mộng ?
Thăm thẳm phương xa chờ một bóng người...
hai câu thơ nghe buồn quá em ơi. Vui lên tí nào. Chúc em viết tốt nhé.Thân,HT

 
Tại lúc 08:12 27 tháng 5, 2015 , Blogger phan nam nói...

hay lắm

 
Tại lúc 21:51 3 tháng 6, 2015 , Blogger Huỳnh Ngọc Phước nói...

Cảm ơn HT và Phan Nam ghé sang thăm nhà nhé. Chúc vui. Thân,HNP.

 
Tại lúc 02:44 1 tháng 7, 2016 , Anonymous Sông Quê nói...

Lâu nay chú bận nên không vào trang nhà của cháu . Đọc thơ " CHIỀU BÌNH Mỹ " của cháu làm chú lại nhớ một chút An Giang :

Nhớ An Giang - Nhớ cầu Hoàng Diêu
Có những chiều đi xuống - đi lên
Em gái ngày xưa chiều tan học
Tóc buông dài soi bóng dòng kênh

Em Chưởng Binh Lễ - Thoại Ngọc Hầu
Thơ ngây quá nữ sinh sông Hậu
Tà áo bay đường chiều lộng gió
Nhiều năm rồi em gái về đâu ?

Trở lại nơi đây cầu Hoàng Diệu
Dòng sông xưa con nước vẫn trôi
Đi xuống - đi lên chiều muộn tối
Người xưa đâu thấy...chỉ mình tôi !

 

Đăng nhận xét

Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]

<< Trang chủ