Trăm năm ta vẫn tìm em - thơ Huỳnh Ngọc Phước

Từ bãi bồi xưa ra đại dương bất tận
Sóng tần ngần tung mình trong gió lộng
Ta bẩn chật đời tung nỗi nhớ về em.
Sẽ hóa mình thành ngọn sóng ra khơi
Từ thượng nguồn cuộn về biển cả
Trải qua em dù muôn đời trả giá
Hạnh phúc một lần đánh đổi trăm năm.
Từ thượng nguồn cuộn về biển cả
Trải qua em dù muôn đời trả giá
Hạnh phúc một lần đánh đổi trăm năm.
Ta thả con thuyền vượt biển tìm em
Buông nỗi nhớ bay về nơi xa tít
Em hóa biển hóa mây - cuộc đời phiêu dạt
Ta tìm em như nước chảy ngược dòng
Em tan trong mây, mây đầy bọt nước
Ta tan trong em mộng vỡ vạn ngàn lần.
HUỲNH NGỌC PHƯỚC
______________________________
______________________________
Nhãn: THƠ HNP
4 Nhận xét:
Thích nhất đoạn này:
"Sẽ hóa mình thành ngọn sóng ra khơi
Từ thượng nguồn cuộn về biển cả
Trải qua em dù muôn đời trả giá
Hạnh phúc một lần đánh đổi trăm năm."
Anh trai viết thơ ngày càng "ghê gớm" quá đi. Phải chi cũng có người tìm em suốt trăm năm vậy em cần gì đi đâu xa xôi hé?
hehe... cảm ơn em nhé Bảo Ngọc có lời chia sẽ nhé. Trăm năm nó dài lắm em ơi, ai mà tìm em lâu vậy, chỉ cần vài năm là được rồi, đợi đến trăm năm thì... hai đứa tóc cũng hai màu rồi đấy hehe.. Trăm nay như anh thì tóc dài tới đất em ơi.
Thơ hay ạ !
Cảm ơn Jessica Yến Phạm sang thăm Huỳnh Ngọc Phước nhé. Chúc vui.
Đăng nhận xét
Đăng ký Đăng Nhận xét [Atom]
<< Trang chủ